Danny Dorling, Đại học Oxford (BBC Capital)
Tại Anh, không có gì đáng ngạc nhiên khi đọc thấy một
chủ ngân hàng đầu tư cho rằng 100 triệu bảng là rất nhiều tiền nhưng
"không phải là một khoản tiền vô lý". Trong một báo cáo trên tờ The
Guardian hồi đầu tháng này, chúng ta cũng nghe nói rằng một chủ ngân hàng đặc
biệt đã "tin khá chắc chắn" rằng một cá nhân tích cực và đam mê có
thể "bắt đầu từ số không và kiếm tới 100 triệu bảng trong vòng 20
năm".
Tuy nhiên, cũng có hy vọng. Trong báo cáo nghiên cứu
mà nó khởi đầu cho một loạt câu chuyện mới, Katharina Hecht ở Trường Kinh tế và
Khoa học Chính trị London đã phát hiện ra rằng 1/3 mẫu của bà về những người
hết sức giàu làm việc ở London đồng ý rằng "chính phủ nên giảm sự khác
biệt về thu nhập".
Mẫu này là cực kỳ nhỏ và tập hợp thứ cấp của những
người rất giàu này đến nay chưa từng được hỏi những câu hỏi tương tự, nhưng
những gì họ nói phù hợp với các báo cáo của Mỹ vào năm ngoái mà nó thể hiện
thái độ của những người cực giàu đang bắt đầu thay đổi.
Năm 2016 ở New York, 50 triệu phú đã viết cho thống
đốc bang, ông Andrew Cuomo, đề nghị ông tăng thuế của họ lên vì họ cho rằng
những bất bình đẳng kinh tế đã phát triển quá cao. Nhóm này bao gồm Abigail
Disney, cháu gái của Walt Disney, và Steven Rockefeller, một thành viên thuộc
thế hệ thứ tư của gia đình giàu có này. Con cháu của người giàu ít nhất cũng
biết rằng họ đã không làm nên sự giàu có này, nói chi đến tạo ra sự giàu có từ
hư vô.
Thật ra, không ai tạo ra sự giàu có từ hư vô như cụm
từ thần thoại "người tạo ra giàu có" cho thấy. Hầu hết sự giàu có là
được lấy của những người khác thành của mình, không phải được làm ra. Sự giàu
có có thể phát triển nhưng chỉ khi nó được chia sẻ tốt, không bị chiếm hữu vào
tay một số ít người. Tỷ lệ tăng trưởng giàu có là cao nhất ở các nước có sự
công bằng hơn so với các nước láng giềng.
Bốn năm sau sự sụp đổ tài chính, Michael Lewis, một
trong những người thành công nhất từng viết về ngành công nghiệp tài chính đã
cố gắng giải thích cho một nhóm sinh viên tốt nghiệp Đại học Princeton, lý do
tại sao phần lớn thành công của ông và của khán giả là do may mắn. Tác giả cuốn
The Big Short và cuốn Moneyball nói với họ rằng may mắn sẽ nghiêng một chút về
phía họ nếu họ được sinh ra trong gia đình giàu có:
Gặp may
Thế giới mà Lewis nói đến không phải là toàn bộ thế
giới, mà là thế giới quan niệm bởi các tầng lớp tinh hoa ở các quốc gia không
công bằng. Nói "thế giới" là ông muốn nói "Mỹ", và đặc biệt
ông muốn nói về "Giấc Mơ Mỹ", tức ý tưởng rằng bất cứ ai cũng có thể
thực hiện được giấc mơ này nếu họ đủ cố gắng và đủ tài năng, cho dù họ cạnh
tranh trong xã hội không công bằng đến mức nào về kinh tế .
Giấc mơ Mỹ là một huyền thoại, cũng giống như sự tưởng
tượng của ông chủ ngân hàng đầu tư London. Những người kiếm được tiền thường
hoàn toàn không phải là rất có tài. Họ chỉ là may mắn vào đúng thời điểm nào đó
trong cuộc đời. Họ có thể đã làm việc vất vả và thường xuyên phấn đấu và đầy
ham muốn, nhưng hàng ngàn người khác cũng làm việc vất vả như họ, cũng đầy ham
muốn như họ, và không luôn gặp may. Thông thường nhất, những người làm ra tiền
là có tiền được cho từ đầu, thông qua thừa kế làm tăng cơ hội may cho họ; nhưng
luôn luôn là sự may mắn. Đừng tin vào huyền thoại doanh nhân tự tạo, tốt, tử tế
và đầy năng khiếu.
Chúng ta sống trong một thế giới trong đó những người
đã lên đến đỉnh cao không phải do phẩm chất lớn lao, mà vì họ thường có một vài
lợi thế không công bằng khi bắt đầu, chẳng hạn như sinh ra là nam giới, da trắng
và giàu có, bởi vì họ có nhiều cơ hội may trên đường đi lên, và thường vì họ đã
sẵn sàng để lấy cơ hội của người khác khi họ tiến lên. Thế giới loài người
không chỉ bao gồm một vài người thượng cấp đủ khả năng để làm những điều then
chốt cần thiết phải làm và một khối người thấp kém mà không bao giờ có thể làm
được những điều đó và do đó phải bị phạt một cách thích ứng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét