Bài Dạ Khúc bất hủ mà Franz Schubert sáng tác là để tặng sinh
nhật cho người thiếu nữ mà ông thầm yêu trộm nhớ. Ở châu Âu ngay
từ thời trung cổ các chàng trai thường có lối tỏ tình bằng cách mượn
âm nhạc, ban đêm đến đứng dưới cửa lầu "người đẹp" tự thể hiện bằng
tiếng đàn và giọng hát của chính mình. Những bài nhạc lãng mạn này gọi là
"serenade". Serenade thời Trung cổ và Phục Hưng được biểu
diễn không theo một hình thức đặc biệt nào, ngoại trừ nó được một người hát tự
đệm bằng nhạc cụ có thể mang theo được như đàn guitar, mandolin...
Franz Schubert (1797-1828) |
Để
làm cho nàng bất ngờ, Schubert nhờ một bạn thân là ca sĩ trình bày ngay dưới
cửa sổ nhà nàng. Tối đó, người ta bí mật khiêng cây đàn piano vào trong
vườn, tất cả đã sẵn sàng cho buổi biểu diễn lãng mạn và độc đáo. Thế nhưng,
Schubert lại quên không đến. Trớ trêu thay, cô gái lại đem lòng yêu chính chàng
ca sĩ, chứ không dành trái tim cho Schubert.
Những lời nỉ non, thổn thức của ca từ quyện với một giai điệu
lãng mạn, quyến rũ, bản Dạ Khúc Schubert là một thông điệp tình yêu chuyển tải
bẳng âm nhạc tuyệt vời, một bài lied hoàn hảo cho kẻ tỏ tình trong đêm.
Nhưng
hơn thế, nhạc phẩm "Dạ Khúc" của Schubert là một bức tranh toàn bích,
sâu lắng... mang dáng dấp hơi thở không chỉ của thời đại ông mà của muôn mọi
thời đại. Nhạc sĩ thiên tài đã nói lên tiếng lòng mình trong thời khắc đêm
về, ngoài niềm khắc khoải thường tình về tình yêu đôi lứa, còn như thân phận
con người nhỏ nhoi đầy bất trắc trước mênh mông vũ trụ. Bài nhạc có giai điệu
rất đẹp, trữ tình, lai láng nhưng không trầm mặc, buồn nhưng vẫn phảng phất đâu
đó niềm hy vọng và hoài bão hướng thiện (tác dụng bởi việc chuyển cung từ thứ
sang trưởng ở đoạn kết). Schubert như nói lên tiếng lòng của muôn người, muôn
thế hệ...
Trong
lời dịch của nhạc sĩ Phạm Duy đã cố gắng phác thảo tất cả những cung bậc
trải nghiệm hết sức tinh tế về cảm xúc mà giai điệu bản Serenade khơi gợi nơi
người thính giả. Lời dịch của ông tuy hy sinh sự chính xác của ngôn từ nhưng
giàu tính thẩm mỹ của cảm nhận âm nhạc, một cảm nhận ông muốn hướng dẫn người
thưởng ngoạn cũng cảm nhận như ông.
Đợi chờ em, trong màn đêm quạnh vắng. Muôn
tiếng thanh âm cung đàn ngân...
Mượn làn gió, mang về bên lầu vắng... Nơi
xa, réo rắt câu tình ca
Hòa trong tiếng chim muông đang thầm thì...
Chim còn ríu rít đê mê
Như lời anh nói thầm thì
Và bên ấy... Vang trong đêm vọng về, bao
lời đắm đuối say mê
Của người tha thiết tình si...
Xào xạc tiếng gió lùa trên cành lá. Gió hát
như tim anh rộn vang
Thì xin làn gió nhắn gửi tâm sự đến nơi xa.
Em hay chăng tình ta?
Và khi vẵng nghe chim muông rộn ràng, nghe
lời gió hát mênh mang
Đấy lời anh tiếng than van.
Đừng e ấp, nói với nhau bao lời... Tim nồng
chan chứa hân hoan
Yêu người mãi với thời gian
Lòng này muôn muôn kiếp sẽ yêu người... Thề
nguyền mãi không rời....
Nhé... khi đã yêu ai rồi yêu suốt đời...
Nơi này anh vẫn mong chờ... Mong chờ em
mãi, người ơi!
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét