Nhận lời mời của một tiến sĩ trẻ người Mỹ rủ đi chơi
là một dịp quay lại một trong những địa danh nổi tiếng nhất thế giới: Vịnh Hạ
Long.
Gần 11 giờ trưa, chiếc xe cua một vòng rộng qua đón tại cửa Khách sạn
Mélia. Sau khi chạy qua cây cầu Vĩnh Tuy, xe vào đường Quốc lộ 1 rồi chẳng bao
lâu rẽ đi Phả Lại và thẳng tiến vào Thành phố Hạ Long. Những con đường mới mở
tuy lạ lẫm nhưng cũng rất nhanh chóng giúp người lái xe định hướng bến cảng ra
Vịnh. Sau ba tiếng rưỡi chạy xe, trong đó có nửa tiếng nghỉ ngơi và giải quyết
bữa trưa gọn nhẹ ở thị trấn Sao Đỏ, chúng tôi được dẫn dắt lên ngay một con tàu
du lịch khá sang trọng có sức chứa gần 50 người. Trên tàu đã có sẵn 6 người
khách: 4 tây và một đôi uyên ương. Thêm chúng tôi nữa vỏn vẹn chín mống. Chủ
tàu, một phụ nữ trẻ tuổi, đi ra đi vào, vẻ sốt ruột lộ ra trên khuôn mặt sáng
sủa và chất phác. Sau ít phút tiến lùi, con tàu bắt đầu rời bến mà không có
thêm người khách nào vì đã gần ba giờ chiều. Trời mây vần vũ, nắng đã tắt hẳn
do có một đợt không khí mát đang tràn về trên cao. Chàng tiến sĩ Mỹ bắt đầu
suýt xoa, chụp ảnh không ngừng. Lúc chụp tàu bè, lúc chụp những hòn đảo ở xa, ở
gần rồi cảnh mây nước…
|
Tấp nập Hạ Long |
Tàu ghé vào bến cho du khách lên tham quan động
Thiên Cung. Những con đường lên xuống cửa động đã được xây dựng chắc chắn và khá
hợp lý với những điểm dừng chân ngắm phong cảnh cho du khách chụp ảnh kỷ niệm.
|
Cửa động Thiên Cung |
Sau chừng 35 phút đi hết chiều dài hang động và chờ
cho chàng tiến sĩ xuống bến tàu, con tàu lại rời bến chạy theo hành trình tham
quan vịnh. Đến gần một làng cá trên vịnh, thấp thoáng trong rất nhiều hòn đảo
lớn nhỏ là những đảo nhỏ có tên gọi như Hòn Chó đá, Hòn Đỉnh Hương, Đảo Chân
Voi,… Điểm tham quan cuối hành trình mà người lái tầu khéo léo cho du khách
ngắm nghía lâu hơn với mọi góc cạnh, xa gần là Hòn Trống Mái hay còn gọi là Hòn
Gà Chọi. Đây chính là biểu tượng của Vịnh Hạ Long.
|
Hòn Gà Chọi |
Con tàu đi một vòng chạy quanh hòn đảo để cho du
khách ngắm kỹ từ hình ảnh ban đầu là đôi gà Trống Mái chạm mỏ vào nhau, cho đến
khi chúng lồng khít vào nhau rồi dần dần tách ra làm ba hòn đảo nhỏ thì ở vị
trí này người ta đặt tên cho chúng là Đầu Cá Song… Chàng tiến sĩ Mỹ à ồ tán
chuyện với mấy du khách Tây ra chiều rất thú vị. Trong khi chúng tôi quá dửng
dưng vì nó chả khác mấy so với những hòn đá được bày đầy ven Quốc lộ 21 từ Phủ
Lý đi Nam Định hay bên Ninh Bình. Đúng năm giờ rưỡi chiều, tàu chúng tôi cặp bến
và kết thúc chuyến đi. Chàng tiến sĩ Mỹ tỏ ra tiếc rẻ thật sự, cứ hỏi thăm mãi
về lịch trình của một chuyến đi dài ngày, có cả những đêm dài ngủ trên vịnh mà
cô chủ tầu mô tả. Rời bến tàu, chúng tôi đi thẳng qua cầu Bãi Cháy sang chợ Hạ
Long. Nhanh chóng tìm đến gian hàng cô Thoan trong chợ, mua chút đặc sản Hạ
Long về nhâm nhi và làm quà: chả mực giã tay. Trở lại Hạ Long sau gần một giờ
đồng hồ thăm chợ, chúng tôi nghỉ ngơi ăn tối tại một nhà hàng hải sản. Đúng tám
giờ tối, xe chở chúng tôi quay trở về Hà Nội. Dọc đường xe còn ghé qua Hải
Dương để chàng tiến sĩ Mỹ ôm hai xách nặng thứ quà bình dân: bột sắn dây, bánh
gai, bánh đậu xanh,… Đúng 23 giờ, chúng tôi về đến nhà trong khi chàng tiến sĩ
Mỹ vẫn còn chưa hết quyến luyến: Nhất định đầu tháng Tư sẽ đưa cả công ty ra
ngủ ở Vịnh Hạ Long vài ngày…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét