Một thanh
niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công ty lớn.
Anh ta vừa xong đợt phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc công ty muốn gặp trực tiếp
để có quyết định nhận hay không nhận anh ta. Và ông thấy từ học bạ của chàng
thanh niên, tất cả đều tốt và năm nào, từ bậc trung học đến các chương trình
nghiên cứu sau đại học cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh chàng thanh niên
này không hoàn thành vượt bậc.
Viên giám
đốc hỏi:
- Anh đã
được học bổng của những trường nào?
- Thưa
không
- Thế cha
anh trả học phí cho anh đi học sao?
- Cha tôi
mất khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí.
- Mẹ của
anh làm việc ở đâu?
- Mẹ tôi
làm công việc giặt áo quần.
Viên giám
đốc bảo chàng thanh niên đưa đôi bàn tay của anh cho ông ta xem. Chàng thanh
niên có hai bàn tay mịn màng và hoàn hảo.
- Vậy
trước nay anh có bao giờ giúp mẹ giặt giũ áo quần không?
- Chưa
bao giờ. Mẹ luôn bảo tôi lo học và đọc thêm nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo
quần nhanh hơn tôi - Chàng thanh niên đáp.
- Tôi yêu
cầu anh một việc. Hôm nay khi trở lại nhà, lau sạch đôi bàn tay của mẹ anh, và
rồi ngày mai đến gặp tôi.
Ðến lúc
ấy thì chàng thanh niên có cảm tưởng là công việc tốt này đang sẵn sàng là của
mình. Về đến nhà, chàng ta sung sướng khoe với me, và chỉ xin được cầm lấy đôi
bàn tay của bà. Mẹ chàng trai cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Với một cảm giác
vừa vui mà cũng vừa buồn, bà đưa đôi bàn tay cho con trai xem.
Chàng
thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ. Vừa lau, nước mắt chàng tuôn
tràn. Ðây là lần đầu tiên chàng thanh niên mới có dịp khám phá đôi tay mẹ mình:
đôi bàn tay nhăn nheo và đầy những vết bầm đen. Những vết bầm làm đau nhức đến
nỗi bà đã rùng mình khi được lau bằng nước. Lần đầu tiên trong đời, chàng thanh
niên nhận thức ra rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này đã giúp
trả học phí cho chàng từ bao nhiêu lâu nay.
Những vết
bầm trong đôi tay của mẹ là giá mẹ chàng phải trả dài đăng đẳng cho đến ngày
chàng tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho tương lai sẽ tới của
chàng.
Sau khi
lau sạch đôi tay của mẹ,chàng thanh niên lặng lẽ giặt hết phần áo quần còn lại
cho mẹ.
Tối đó,
hai mẹ con tâm sự với nhau thật là lâu.
Sáng hôm
sau, chàng thanh niên tới trụ sở công ty. Viên giám đốc còn thấy những giọt
nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của chàng thanh niên, ông hỏi: “Anh có thể
cho tôi biết những gì anh đã làm và đã học được hôm qua ở nhà không?”
Chàng
thanh niên đáp: “Tôi lau sạch đôi tay của mẹ, và cũng giặt hết phần áo quần còn
lại.”
Viên giám
đốc: “Cảm tưởng của anh ra sao?”
Chàng
thanh niên nói: “Thứ nhất, bây giờ tôi mới thấu hiểu thế nào là ý nghĩa của
lòng biết ơn: Không có mẹ, tôi không thể thành tựu được như hôm nay. Thứ hai,
qua việc hợp tác với nhau, và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ý thức
được rằng thật khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc. Thứ ba, tôi hiểu sâu
xa được tầm mức quan trọng và giá trị của liên hệ gia đình.”
Viên giám
đốc nói: “Ðây là những gì tôi cần tìm thấy ở nơi con người sẽ là quản trị viên
trong công ty chúng tôi. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của
những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn
thành nhiệm vụ, và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất
của cuộc đời. Em được nhận.”
Sau đó,
chàng thanh niên làm việc hăng say, và nhận được sự kính trọng của các nhân
viên dưới quyền. Tất cả nhân viên làm việc kiên trì và hợp tác như một đội.
Thành tựu của công ty mỗi ngày mỗi được cải thiện.
Câu
chuyện nói về sự hi sinh của người mẹ. Nhưng ta tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra nếu
không có người Giám đốc nọ, chắc hẳn người mẹ vẫn phải hi sinh thầm lặng mà
người con không hay biết. Ta mong rằng mỗi người mẹ trên thế gian này ngoài sự
yêu thương không giới hạn, bàn tay làm việc không mệt mỏi thì hãy sớm để cho
đứa con sớm nhìn ra bàn tay đó, để họ biết được giá trị từng giây phút hạnh
phúc phải không ạ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét