Một ngày đẹp giời, có cuộc gọi yêu cầu được hỏi vài
câu về tác phẩm mới hoàn thành. Phấn khởi, OK ngay.
Phóng viên (PV): Cháu chào ông ạ, trông ông quen quen…
Hình như ông là tác giả “Chuyện tình” trên blog
Hội Dở Người phải không ạ?
Tác giả (TG): Đúng, nhưng ông không quen cháu!
PV: Vâng ạ, trên avatar
cháu thấy ông có râu. Thế mà…
TG: À, vừa qua ông có uống viên thuốc si-eo-ếch-chờ-đi của Mỹ nên…
PV: Ông nói từ từ cho cháu ghi, thuốc si-eo-… à đúng rồi là thuốc cải lão hoàn
đồng phải không ạ?
TG: Thằng này trẻ người mà thông minh. Nhưng lần sau đừng có nhảy vào mồm ông nhé. Ông uống thuốc
đó nên râu tự rụng hết, hiện nay ông gần bằng thằng nhi đồng thối tai nhà ông
rồi. Thế cháu gặp ông có chuyện gì?
PV: Thưa ông, cháu đọc xong chuyện của ông mà cháu
chẳng hiểu gì cả.
TG: Đúng, đúng. Thằng cháu thông minh thật. Chuyện các
nhà văn viết ông đọc cũng chả hiểu gì. Những Quo Vadis của Henryk Sienkiewicz, Đảo chim cánh cụt của Anatole France, Tình yêu thời thổ tả của Gabriel Garcia Marquez… đọc mãi chả biết
các ông ấy kể chuyện gì, Càng vĩ đại, càng hoành tráng, càng rực rỡ… càng khó
tiếp thu.
PV: Ông có thể giải thích thêm cho cháu nghe về nội
dung câu chuyện ông viết được không?
TG: Ta đang bận lắm, nhưng có thể vắn tắt mấy câu…
PV: Cháu xin lỗi ông, nếu như cháu tò mò muốn biết ông
bận gì ạ.
TG: À, ta bận đi lĩnh lương hưu. Câu chuyện thế này:
Có hai cô cậu sinh viên yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, gọi là tình yêu sét
đánh… Nhưng yêu nhau rồi chỉ biết nhìn nhau, ngày này qua tháng nọ. Thế rồi sau
cái choáng váng nọ, họ không hành động tiếp để đến cái choáng váng sau, để cả
hai đều ngụp lặn trong yêu đương, để không chú ý gì xảy ra xung quanh… Đến lúc
nhìn nhau chán, họ bỗng nhận ra quanh mình còn có nhiều lựa chọn. Chàng trai
thì thấy bạn gái mình chỉ là một bông hoa trong rừng hoa đẹp. Rừng hoa lúc đó có tới
mười mấy cô, cô nào cũng đẹp, cô nào cũng duyên dáng, cô nào cũng mặn mòi (mặc dù họ chỉ có đồng phục: áo sơ mi trắng, quần đen). Cô nào cũng tìm cách để gần chàng: cô thì nhờ dịch
sách, cô thì nhờ vẽ đồ án hộ, có cô còn mời về nhà và mời anh xơi… nước cam.
Rồi còn cả mấy cô hương đồng gió nội
ở gần nhà, sẵn sàng tiến tới hôn nhân nếu chàng có ý định. Chuyện giống như ta
ngồi vào mâm cỗ nhiều món, ta sẽ bối rối không biết chọn miếng nào, ăn miếng
nào trước, ăn miếng nào sau, v.v… Thế là chàng lơ là, mà chàng thay đổi là nàng
biết ngay.
Còn nàng thì cũng không kém. Là cô gái xinh đẹp, thon
thả dáng ngọc, thông minh, hoạt bát, nàng tự đánh giá ưu thế của mình. Xung
quanh nàng thiếu gì những chàng trai cao to đẹp giai, lại giàu có. Có chàng cao
ráo, trắng trẻo, miệng cười, mắt cũng cười, nhà gần chợ, lúc nào cũng bận đồ
quân khu, cưỡi xe đạp Phượng Hoàng (lúc đó tương đương như SH bây giờ), tay
nặng trĩu cái đồng hồ Seiko… Có chàng nhà to bốn năm tầng, phố tẩy có mấy cái
xe máy Peugeot, đi chơi cái này, đi học cái kia, đi ăn cái nọ. Có chàng làm thơ
tình, mỗi ngày tặng nàng vài bài. Thơ dán khắp quanh nhà nàng.
Rồi có một chàng si tình đến nỗi còn xách nải chuối
xanh đến dâng nàng, chàng âu yếm: Anh yêu em. Nàng e lệ: Em yêu anh. Nhưng do dọc
đường chuối dập nên chàng đành phải… ngược. Chàng thất thểu lê đôi dép nhựa
Tiền Phong ngả màu vá chằng chịt, xách cái nải chuối xanh về nấu ốc đậu…
Nhưng có một thằng đến là lỳ lợm. Nó ngồi ngay cửa nhà nàng suốt từ chiều cho đến khuya. Thằng này cao thủ hơn bọn kia: nó biết chơi nhạc. Nó học thổi kèn Clarinet bằng cách truyền miệng. Nó có thể chơi vài bài một lúc, từ Làng tôi sang Torna a Suriento, vòng về Tình ca, rồi và kết thúc bằng bài Oh My love. Đến đoạn sau, phần vì giai điệu bài ca réo rắt, phần bị đuối sức nên hàng xóm kéo nhau qua xem, tưởng nhà có đám…
Liên tục một tuần liền thằng mặt dày ấy chơi nhạc và
gác cửa nhà nàng miễn phí, ngày thứ tám, nàng phải mời nó vào ngồi trên ghế nhà
nàng. Và đúng lúc đó, chàng kia quyết định đến nhà nàng cầu hôn. Khi thấy trong
nhà nàng có tiếng kèn đám ma, chàng đứng chết sững (đoạn này như kiểu các tiểu
thuyết tình yêu 5 xu bán ở chợ quê)…Thế thôi, hết chuyện.
PV: Thế mà chàng phải vật vã hơn 40 năm mới kể ra,
thật là dở người. Bọn cháu chả cần mất quá nhiều sức lực, trí tuệ và thời gian
để làm một việc vô ích ấy. Bọn cháu mà "ngất ngây con gà tây", thích nhau là ô kê, đi chơi, đi ăn nhậu, nhảy
đầm… Mệt quá vào khách sạn, nhà nghỉ để… ngủ. Sáng sau, chia tay nhau không hẹn
ngày gặp lại, cuộc đời lại như trang giấy trắng (tất nhiên, trang có chữ thì đã xé vứt
vào sọt rác rồi). Có gặp lại nhau cũng như người chưa quen biết. Lúc nào có nhu
cầu tình cảm lại đi tìm. Tìm thấy rồi lại…
TG: Thôi, im mồm đi. Chúng mày thế là con vật chứ
không phải là con người, nghe chưa.
PV: Ông đừng có mắng cháu thế. Ôi dào, mà ông cứ trầm trọng
hóa vấn đề làm gì. Bây giờ khối ông, khối cụ, tuổi bằng hoặc lớn hơn cả ông
nhưng vẫn xơi các em, các cháu bé đấy
thôi.
TG: Thằng mất dạy. Mày cút ngay…
PV: Thì cút. (Quay
lại) Cháu cảm ơn ông. Cháu chào ông ạ! (Lộp
cộp đôi giày đen bóng, đóng mạnh cửa chiếc Cadilac, xịt ra một làn khói mỏng).
TG: (Lẩm bẩm)
Ừ, có khi mình hâm thật rồi. Thằng ấy có vật vã đâu nhỉ? Mỗi lần gặp chị em, nó vẫn nói cười bả lả, anh anh em em ngọt
sớt. Không có lẽ… (Lẩm
bẩm. Loẹt quẹt đôi dép tổ ong cắt mũi, đi lĩnh lương hưu).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét