Nhà văn Nguyễn Quang Lập
Thời bao cấp trai gái thời thượng không ai
gọi là hot boy, hot girl. Không biết miền Nam gọi là
gì chứ ở miền Bắc trai gái thời thượng đều gọi là người yêu lý tưởng. Ngay cả
cái từ hot hình như cũng chỉ được dùng hơn chục năm trở lại đây thôi, nó bắt
đầu từ ngôn ngữ chat chít của lớp trẻ. Mình đã viết hot boy thời bao cấp rồi,
giờ kể thêm hot girl cho vui.
Khác với hot boy có dăm bảy loại, thời bao cấp hot girl chỉ có một loại thôi,
ấy là những cô gái mậu dịch viên. Tất nhiên thời nào gái đẹp, gái nổi tiếng đều
hot cả, thời bao cấp cũng thế, nhưng thời này gái mậu dịch được trọng vọng
nhất, hầu như họ không có đối thủ trong tình trường. Cái thời dân chủ yếu sống
bằng tem phiếu, đường sữa mắm muối vải vóc... nhất nhất đều phải dựa vào tem
phiếu, đồng lương cán bộ chỉ có thể sống được nhờ các cửa hàng cung cấp, không
thể sống nhờ chợ búa được thì ai đứng cửa hàng kể như cầm mạng sống của cả nhà.
Các cửa hàng luôn ở tình trạng thiếu hàng, mọi người xếp hàng chầu chực chờ
hàng về để được mua đầu tiên. Chỉ cần chậm chân một chút hoặc là xách túi
về không, hoặc là phải lấy mấy thứ đầu thừa đuôi thẹo. Mình nhớ ngày đó ba mình
cất phiếu thịt chờ con cái đi học, đi làm ở xa lâu ngày về thăm, ông mới đem
phiếu ra cửa hàng thịt. Ông dậy từ 4 giờ sáng ra cửa hàng đứng xếp hàng chờ đến
7 giờ cửa hàng mở cửa. Thế mà nhiều khi ông phải xếp thứ mấy chục. Chưa khi nào
ông mua được cân thịt ngon. Thịt ngon đều để dành cho cấp trên, người nhà,
người quen, người trong cửa hàng trong công ty của mậu dịch viên. Mua được cân
thịt là may rồi, chẳng ai dám mơ có được cân thịt ngon. Ba mình xách cân thịt
về, mồ hôi muối trắng lưng áo, nói cười hể hả như là nhặt được cân thịt ở đâu
về chứ không phải đi mua thịt tiêu chuẩn. Lúc nào ông cũng khoe mình đã gặp
may. Khi thì khoe đứa học trò nó nhường cho mua trước. Khi thì khoe đến lượt
ông mua xong là hết sạch thịt chỉ còn lòng. Khi thì khoe hết thịt rồi nhưng cô
bán thịt nhận ra người quen, cô linh động bán cho phần thịt cô để dành cho
người nhà. Cả nhà nghe ông kể ai nấy mừng húm, nói may hè may hè.
Khổ thân, tiêu chuẩn của mình mà mỗi khi mua được thì mừng hơn cha chết sống
lại. Một cân thịt có khi về nhà cân lại chỉ còn tám lạng vẫn mừng, có tám lạng
còn hơn không có lạng nào. Chả ai ngu xách cân thịt ra cửa hàng yêu cầu
cân lại. Người sắp hàng mua rất đông, chẳng ai cho mình chen ngang để kiện cáo.
Nếu chen vào được, nói chị ơi tôi cân lại chỉ có tám lạng thôi. Cô mậu dịch một
là không thèm trả lời; hai là lườm cái, nói thừa thiếu phải nói ngay tại quầy,
bác đã đem thịt ra khỏi quầy còn đem lại đây bảo thiếu a; ba là cô cầm tám lạng
thịt ném vào thớt, nói bác chê thiếu thì để người khác mua. Lập tức có cả chục
người nói đây đây tôi mua tôi mua, tám lạng thì tám lạng. Xong om.
Kể qua vậy để nói quyền thế của cô mậu dịch viên lớn lắm. Bán ai trước,
bán đúng cân hay thiếu cân, hàng nguyên chất hay đầu thừa đuôi thẹo đều thuộc
quyền cô cả. Nếu ai thấy cô cân thiếu yêu cầu cân lại, hoặc muốn đổi hàng chất
lượng cao hơn cũng không được. Mình chưa nói xong câu thì cả chục người đứng
sau réo ầm ầm, nói ông kia mua nhanh cho người khác mua. Mua được hàng là tốt
rồi còn đổi chác, ngu thế, tham thế. Nếu mình còn chần chừ nhất địch bị đám
đông đứng sau đánh bật mình ra khỏi hàng khi nào không biết.
Muốn mua hàng nhanh, đạt chất lượng chỉ có cách quen biết mậu dịch viên, hoặc
cửa hàng trưởng, không còn cách nào khác. Quen được họ rồi thì là được mua đầu
tiên, hàng đã không thiếu lại ngon lành. Sáng sớm đi làm gửi phiếu gửi sổ mua
hàng cho họ, đến trưa thì viếng qua cửa hàng lấy, khoẻ re. Nếu không cứ đến
thẳng cửa hàng, cố dơ mặt ra cho người ta thấy, búng ngón tay cái tách ra hiệu.
Cô Mậu dịch thấy rồi, vờ gọi tên hai ba người là đến tên mình ngay. Ai thắc
mắc, nói anh này mới đến sao mua nhanh thế thì vờ cau mặt cười nhạt, nói bác
đến sau biết gì, tôi sắp hàng từ ba giờ sáng, giờ mới đến lượt đây. Hi hi.
Các cô mậu dịch viên chẳng những có quyền thế lại được hưởng lộc từ các
trò cân thiếu, đánh tráo chất lượng hàng, thậm chí còn đánh tráo cả tem phiếu
mua rồi thành tem phiếu chưa mua, thành thử thời này tất cả các mậu dịch viên
nếu không giàu có cũng không khi nào túng thiếu. Lấy được mấy cô này khác gì
chuột sa chĩnh gạo. Nhà nào kiếm được cô dâu là mậu dịch viên thật mừng hết
lớn. Cả họ mừng chứ không riêng gì nhà đó mừng.
Mình chưa tán được cô nào là mậu dịch viên cả, mặc dù rắp ranh rất nhiều lần,
lần nào cũng thất bại. Hễ cô nào là mậu dịch viên thì nhất định gia đình mấy
người quyền thế đều thửa trước. Nếu không thì mấy ông hot boy thời này cũng cua
ngay, chẳng cô nào “vườn không nhà trống” cả, rất khó tán. Mậu dịch viên thường
mặt mày không đến nỗi, đa số đều sạch nước cản. Cũng có cô xấu, xấu mấy thì
xấu, dù xấu ngang tầm Thị Nở cũng không đến lượt mình.
Chẳng phải cưa đổ tán được, anh nào quen được
mấy cô cũng đã vinh dự lắm rồi. Quen được một cô mậu dịch là giá mình lên hẳn,
từ gia đình, bà con đến thầy cô, bạn bè ai ai cũng nể trọng, ra sức chiều nịnh
để nhờ cậy. Vì thế quen được cô mậu dich viên còn phấn khởi gấp mấy lần được
thăng chức lên lương (Tất nhiên là lương nhỏ chức quèn).
Mình
nhớ hồi ở Huế, mình làm việc cùng phòng với thằng T. Thằng này thiên tài về
quan hệ, thích quen ai là nó quen được liền. Một hôm có cô mậu dịch tìm đến phòng
mình tìm nó. Nó kéo cô vào phòng, nói đây là cô A. ở cửa hàng B. Cả phòng bỗng
ngẩng phắt lên mặt mày sáng trưng, không ai bảo ai tất cả đều xúm đến rồi rít
hỏi han mời mọc. Thằng T. vắt chân chữ ngũ, mặt vênh lên y chang nó vừa quen
được ông thủ tướng.
Anh M. là con ông phó chủ tịch huyện. Anh đi bộ đội lên đến hàm đại uý, hàm ấy
gọi là siêu, cũng là “đồ quí hiếm”. Ở nhà bố anh dấm sẵn cho một cô mậu dịch
viên. Khi anh về phép bố anh dẫn đến xem mặt. Anh chê xấu. Bố anh trừng
mắt lên, nói ngu lắm, vàng đó con ơi, tao quyền thế lắm mới kiếm được cho mày
đấy, đừng có tưởng bở. Anh vẫn chê. Cô này biết được, cười cái xoẹt, nói đó chê
thì đây cũng nỏ thèm, tưởng đại uý là to à. Chỉ trong tuần lễ cô cưới ngay một
ông thiếu tá trước mặt anh, ông này còn đẹp trai hơn cả anh nữa.
Thời mình đi lính chơi thân với thằng Q. Thằng này cực đẹp trai lại hát hay đàn
giỏi, đi đâu gái chạy theo cả đàn. Chị nó ở nhà viết thư cho nó, nói chị đã dấm
cho em một cô rất xinh xắn, khoẻ mạnh, nết na. Mày đồng ý thì để chị nói chuyện
với nó. Thằng Q. làm chảnh, viết thư nói chị cứ từ từ, để em về xem có đồng
điệu tâm hồn không đã. Thư sau chị nó giục, nói em quyết nhanh lên, ba mạ chờ ý
kiến em để làm lễ bỏ trầu. Thằng Q. vẫn thờ ơ, viết thư nói chị ơi em làm sao
quyết được khi chưa biết tâm hồn người ta có đồng điệu hay không. Chị nó lại
viết thư, lần này kể chuyện kĩ hơn, nói con bé hiện bán ở cửa hàng tổng hợp
huyện em ạ. Thằng Q. đọc thư đến câu này, vội vàng tót ra bưu điện đánh điện
khẩn về, nói em đồng ý, chị nói ba mạ làm lễ bỏ trầu cho em. He he.
Thế mới biết thời nào cũng đều có con người cơ hội cả đâu cứ phải thời "bao cấp" May hay dở bọn ta đâu có lấy vợ ,lấy chồng được các ngành làm ra tiền nên giờ "mới khổ" Thôi thì dạy con chọn đứa nào để cho đời nó,và mình sướng đây(khỏi phải làm vú em ,xe ôm ) Nhà văn Lập này giờ không biết đã được tại ngoại chưa ,hắn sướng mà không biết đường sướng
Trả lờiXóaHi!Hi! Hi!