Du ngoạn vòng quanh hồ Tây chỉ là cái cớ để có một cuộc tổng “kiểm tra sức khỏe”. Nói vậy thôi, chứ mới cách đây chừng một tháng, vẫn đôi chân này – đôi chân gần 60 năm chinh chiến “vào Nam ra Bắc”, “lên rừng xuống biển”, thậm chí có cả những khi “lên bờ xuống ruộng” nữa – đã thử sức ở cung đường này rồi. Và cái chính là phương tiện lựa chọn: Xe đạp.
Xuất phát thong dong, vừa đi vừa trông chừng để
tránh lũ xe máy, ô tô, … nên cũng chả thấy sung sướng gì. Thoát ra khỏi phố
phường để bắt đầu vào con đường sát mép hồ mới tĩnh tâm lại. Từ đây, đầu óc cảm thấy vô cùng thoải mái. Gió lộng
từ mặt hồ lướt qua các rặng liễu rủ thướt tha dọc theo bờ hồ. Phong cảnh nơi
đây không khác những khu du lịch nổi tiếng trên thế giới. Chỉ khi thoang thoảng
mùi thum thủm bốc lên từ các bến nước mới đánh thức ta trở lại với… hồ Tây.
Chân đạp xe, mắt nhìn ra mặt hồ xa xa, cảm giác thật khỏe khoắn, tưởng như mình
mới hai mươi. Bắt đầu là đoạn Tình Yêu, rồi đến Ven Hồ, Trích Sài, Võng Thị, …
chả mấy chốc đã lên đường Lạc Long Quân. Vượt qua cái dốc nhỏ mới bắt đầu thấy
hơi đau ở cái đầu gối. Nhưng do dốc ngắn nên cái đau không lâu, hai chân vẫn
đều đều khoan khoái.
Đi hết chiều dài con đường Nhật Chiêu bắt đầu đến Quảng Bá, tôi mới cảm thấy hai bắp chân bắt đầu đau nhức. Khi xuống con dốc dài, đôi chân có cảm giác như đeo đá, nhất là khi hết dốc và guồng lại theo tốc độ. Vòng vèo theo con đường Bến Nhật Bản rồi sang Quảng An, tự nhiên cơn đau nhức, ê mỏi biến mất. Chân lại đạp xe bình thường như chưa từng chạy hết một quãng đường dài như vậy. Thật lạ! Phải công nhận đoạn đường này đẹp nhất trên con đường ven hồ Tây. Chả thế mà nó còn có những địa danh nghe rất lãng mạn: Bến Hàn Quốc, Bến Nhật Bản, ... Con đường đi giữa một bên là hồ rộng bát ngát, bên trong là các hồ sen như đầm Đông, đầm Trị, ao Thủy Sứ, …Đến mùa sen nở chắc nơi này sẽ đông đầy “trai thanh gái lịch”, không còn chỗ mà đạp xe nữa cũng nên.
Hết đoạn Quảng An đi ven hồ một khúc nữa vào bán đảo
có khách sạn Sheraton Hà Nội. Cố vòng thêm ra phía sau khách sạn – đường ven hồ
- rồi bắt đầu leo lên một con dốc dài tới ngã ba Nghi Tàm (nay là ngã ba Âu Cơ
– Xuân Diệu). Đến đây buộc phải xuống dắt xe vì cũng muốn cho đôi mông nghỉ
ngơi một chút. Cái ngã ba này trước kia có một cái đồn công an và trước cửa
thường có mấy bông hoa hướng dương vàng rực. Nay chả còn dấu tích. Hết con dốc,
tôi lại thả dốc đường Yên Phụ rồi nhập vào phố phường Hà Nội ồn ào chen chúc,
như chợt tỉnh sau một cơn mê dài …
Quyết định nâng cấp phương tiện... |
Có anh bạn khi biết tôi đi vòng quanh hồ bằng xe đạp…
thường thì rất ngạc nhiên. Anh khuyên tôi nên chọn lấy một cái xe đạp ngoại (có
giá 1000 đến 3000 tiền Mỹ) chứ đừng đi xe Tàu (cỡ 5 triệu trở lại). Thế mà tôi vẫn đi, mà không phải một lần để biết. Ba
lần rồi. Mà chắc sẽ còn đi nữa, cho đến khi… không đi được nữa thì thôi. Anh ta còn khẳng định nhiều lần: Không đi được đâu!
Cái xe đạp của tôi nguyên là xe tôi mua cho con tôi khi cháu vào cấp III. Qua lớp 10, 11 rồi lớp 12 và hàng trăm km đi học thêm nữa, chiếc xe đáng ra đã hết “khấu hao” và phải về… hưu rồi. Giờ trông nó khó mà phân biệt được với xe đạp của mấy em đồng nát.
Thực ra tôi cũng đã từng đi những chiếc xe đạp thể thao đắt tiền này rồi. Phải công nhận là nó chắc chắn, nhẹ nhàng, êm ru và cái chính là có bộ số như xe máy để thay đổi tốc độ. Khi chạy đường bằng có thể chỉnh để một cái đạp nhẹ nhàng, xe chạy vun vút. Khi lên dốc thì về số để... khỏi phải cong đít lên. Nhưng tôi vẫn quyết định dùng cái xe đạp cũ của tôi để “rèn luyện sức khỏe” là chính chứ chẳng cần “khoe mẽ” hoặc chứng tỏ “ta đây”.
Về đến nhà sau gần hai tiếng đồng hồ rong ruổi với
quãng đường đo trên bản đồ của Google là 19.433 m. Tính vận tốc trung bình đạt
11,105 km/h.
Thế mới biết mình vẫn còn khỏe lắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét