Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

Lĩnh lương


Các ông các bà lĩnh lương chưa? Lĩnh rồi, ngồi nghe chuyện nhá!

Sáng nay nhìn trời, nhớ tới mấy câu của cụ Nguyễn Công Hoan:

Gió.

Mưa.

Não nùng.


Ông cụ giỏi thật, chỉ vài từ mà mô tả được cái tâm trạng buồn chán cảnh đời của muôn kiếp người. Nhưng với ngày hôm nay của tôi thì... không đúng! Hôm nay là ngày lĩnh lương. 

Mọi khi thì vợ đi, nhưng hôm nay lại giao cho tôi. Đang phân vân tính toán nên bước chân nào trước ra cửa cho gặp may mắn thì tiếng vợ với theo: Đợt vét chắc cũng vắng lắm! Đúng thật, mọi tháng vợ chỉ đi có một loáng đã về. Thế lại càng yên tâm ra đi.

Thong thả cuốc bộ thể dục lên trụ sở phường, vừa đi vừa ngắm mưa bay, lãng mạn phết. Thầm nghĩ: Vợ tâm lý thật để cho chồng tận tay đếm tiền ăn Tết

Tới chỗ phát lương thì... choáng! Từ xa đã thấy đông nghịt những người là người. Có tới 99,9% là các cụ ông, cụ bà tóc bạc, da nhăn nheo. Người ngồi ghế, người đứng xa hút thuốc, người quây vòng trong vòng ngoài sát bàn phát lương. Thì ra hôm nay lại là ngày phát lương chính thức cho tất cả người hưu trí của phường (chứ không phải ngày “vét” như mọi tháng). Không những thế mà còn phát luôn hai tháng lương liền. Không đông mới là lạ!

Chen vào xếp cái bìa lĩnh lương hưu lên đống giấy đủ loại, đang ngày một dày thêm. Quay ra, chọn một chỗ đứng dễ quan sát nhất bàn phát tiền và nhất cử nhất động của con bé thủ quỹ xinh đẹp.


Mỗi khi nhân viên phát lương xướng đến tên ai thì người đó len vào bàn để ký sổ và nhận tiền. Chuyện tưởng nhanh, vậy mà không phải vậy.

Một ông ngồi sát bàn phát tiền, hai tay ôm lấy mép bàn, không rời. Con bé nhẹ nhàng: Ông ơi, ông ra ngoài chờ để cháu phát cho bà này đã. Khi nào gọi đến ông thì ông hẵng vào. Ông hả hả mấy tiếng rồi nói oang oang: Nhưng mà tôi điếc, sợ gọi tên không nghe thấy. Và rồi vẫn tư thế ấy, ông chẳng có ý định rời khỏi chỗ.

Bỗng một bà hớt hải chen vào chìa cái bìa kẹp nắm tiền rối tung, lộn xộn, miệng phân trần: Sao bảo lĩnh hai tháng mà không nhân hai à? Hay máy tính nhầm! Con bé đang đếm tiền trả cho ông cụ, phải quay ra giải thích một hồi về cái số tiền bà đã nhận ấy là đã nhân hai rồi! Bà lại nhẩm nhẩm, đếm đếm đến vài phút mới à ừ quay đi.

Trong khi đó, ông cụ đang nhận lương, trải từng tờ bạc ra đếm đi đếm lại hai ba lần, tay trái gấp nắm tiền đút vào túi phải rồi thì tay phải lại rút cục tiền bên túi trái ra đếm lại... Thỉnh thoảng ông còn đưa tập tiền con bé thủ quỹ nói gì đó. Con bé lại bỏ cây bút xuống, rút ra từng tờ bạc một, đếm trước mặt ông cụ. Cứ thế, cứ thế... hơn 10 phút sau ông cụ mới chịu đứng dậy, trông vô cùng hoàn cảnh.

Một bà ra đến cửa nhìn trời, lại hớt hải chen vào, miệng nói, tay khua dưới gầm bàn... Thì ra bà ấy lĩnh lương xong quên mất cái nón để dưới gầm bàn. Cũng làm lộn xộn lên một phút xung quanh bàn phát tiền.

Ước chừng có lẽ cũng sắp đến lượt rồi vì đã ngắm con bé hơn một tiếng, kiểm đếm hết những nốt ruồi trên mặt, cổ rồi hai tay của nó. Hết đứng lại đi, hết dựa lại vươn vai thể dục, mót các kiểu chả dám đi. Lúc này có một ông tóc đen nhánh, đang ngồi rất nghiêm chỉnh, thậm chí còn chỉnh sửa lại vị trí của cái ghế cho cân xứng, đối diện thẳng vào con bé, mắt nhìn không chớp. Hai tay ông nhẹ nhàng rút cuốn sổ tay bìa màu đỏ mà trước đó đặt vào để xếp hàng. Thay vào đó ông lôi trong túi ngực ra một tập dày những bìa lương hưu lên bàn. Tất cả đám đông xôn xao lên rồi thở dài, chăm chú theo dõi động tác của ông ta. Ông ta vẫn khoan thai từng bước: nhận tiền, đếm tiền, bó tiền thành cuộn tròn, quấn dây chun, kẹp miếng giấy nhỏ ghi con số tiền và đút vào hai túi áo. Ôi chao, ngắm những động tác của ông ta mà tôi hoàn toàn... não nùng.

Ra khỏi trụ sở phường thấy tay chân rời rã. Về đến nhà chán chả muốn ăn cơm.

1 nhận xét:

  1. Dân Thủ đô (chính xác hơn là: Hưu trí Thủ đô) mà lẩm cẩm hơn nông thôn!

    Trả lờiXóa