Trời mưa lớn, nước ngập cả nhà. Ngoại lụm khụm
tát nước, tôi cùng ngoại tát từng xô nước. Đêm nằm nghe tiếng nước mưa rơi từng
giọt xuống thau. Hai bà cháu ôm nhau ngủ.
Giờ đây, mỗi khi trời mưa, nhà không ngập, không nghe tiếng mưa dột nữa. Bốn bề lạnh lẽo. Ước được như ngày xưa trong vòng tay ấm áp của bà.
Vương
thị Vân Anh
Mẹ tần tảo cho tôi khôn lớn,
vai Mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học.Ba năm đại học xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho Mẹ, Mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui thật nhiều nhưng Mẹ tôi có biết tôi nói gì với Mẹ đâu.
Mẹ tôi không biết chữ!
Lòng Mẹ
Nhà
nghèo, chạy vay mãi mới được xuất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy
nhứt để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan. Xứ người chẳng phải là thiên
đường. Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi
buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
Ngày
về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Thanh nghẹn ngào khi nghe Mẹ nói: “Dối Mẹ làm gì! Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!”.
Bao giờ cho đến ...ngày xưa .Tuổi thơ của bọn ta là thời bao cấp đầy gian khó mà sao giờ nhiều người cứ gặp nhau là .".ôn ngèo kể khổ vậy" Bọn trẻ giờ nó không thích bố mẹ ,bạn bè cứ nhắc đến cái ngày xưa đó đâu ?Cho nên bọn ta lâu lắm rồi có gặp được đứa nào đâu (trừ mấy đứa con bạn quá thân còn biết mặt chứ không thì chỉ khi bọn nó cưới mới ..có dịp biết đến thôi Giờ là lúc ta với ta thôi nghĩ về ngày nay và tương lai tới!
Trả lờiXóaHi!Hi!Hi!
Hôm nay tôi dậy sớm hơn thường ngày, trong không gian tĩnh mịch của tiết trời se lạnh, dịu mát, đoc mấy đoạn văn trên và Hồi kí của anh Nhi mà lòng mình chùng xuống: "Bao giờ cho đến ngày xưa"... BĐT
Trả lờiXóa