Phần lớn
thời gian trong đời, tôi luôn luôn khoác áo lính. Kể ra thì cũng chả có chuyện
gì phải kể. Sinh ra và lớn lên ở cái thời đạn bom, cái sống còn chưa chắc chắn
nữa là ăn với mặc. Nghĩ đi thì vậy, nghĩ lại với cái lẽ ở đời: còn sống thì vẫn
còn phải ăn, vẫn còn phải mặc. Chuyện đời luôn gắn với chuyện ăn, chuyện mặc.
Lúc còn
nhỏ thì cha mẹ cho ăn gì, mặc gì cũng được hết, miễn là có. Trời rét căm căm mà
không đủ áo quần thì cũng cắn răng mà chịu, biết kêu ai? Thỉnh thoảng thấy bạn
bè, hàng xóm có áo mới thì… nhìn. Thế thôi! Với lại, là thằng con trai, quần áo
chưa phải thứ quan trọng hàng đầu.
Năm 10
tuổi, vào học tập ở Trường Văn hóa Quân đội thì vận đồ lính cho đến lúc ra khỏi
trường vào năm 1970. Những món đồ ấy mau chóng trở nên chật chội hoặc ngắn cũn
cỡn vì lúc trưởng thành, tôi đã là một thanh niên cao… mét sáu. Những năm chiến
tranh, cả nước một màu xanh lá, xanh công nhân… Nông dân thì nâu sồng, dân
thành thị thì màu xám xịt, đồ trắng hoặc sáng màu phải nhanh nhanh mà nhuộm
thành màu… phòng không như màu nước dưa hoặc xanh sĩ lâm nếu không muốn bị người
đời lên án.
Vào đại
học chúng tôi đương nhiên được hưởng chế độ tem phiếu như cán bộ nhà nước, có
nghĩa là mỗi tháng được hơn chục kg gạo mậu dịch và 5 mét vải. Đưa cái phiếu
vải cho mẹ là hết trách nhiệm, còn quần gì áo gì, thậm chí vải gì, may ở đâu...
mẹ tôi lo hết. Mùa đông tôi có cái áo bông màu xanh tím than mặc suốt những năm
sinh viên Đại học. Cái áo có hai phần: vỏ áo là vải ka ki dày với phần ruột
bông may chần lồng tay vào nhau, sau đó cài hàng khuy chạy suốt từ cổ áo xuống
hai tà. Sau năm 1975, thằng bạn chí cốt của tôi “mượn” cái vỏ, nó mặc cho đến
khi rách tan.
Thời sau chiến
tranh, thanh niên thành phố có cái mốt đồ bộ đội: quần áo vải Tô Châu, chân dép
đúc – một loại dép cao su do Trung Quốc viện trợ mà đế được đúc bằng cao su,
chứ không phải cắt từ mảnh lốp ô tô. Trọn bộ, ấy là trên đầu có cái mũ cối cũng
của Trung Quốc. Sang hơn thì cái núm trên mũ được bỏ lớp vải bọc và thay vào đó
là một lớp mạ… màu vàng. Tôi cũng được cha tôi và ông anh cả trước khi vào
chiến trường miền Nam để lại cho ít quần áo bộ đội, nhưng tôi rất ít dùng vì cơ
bản là tôi không thích cái mốt đó. Ước mơ của tôi lúc ấy là có được cái quần
simili màu xanh xám và cái áo pô pô lin màu xanh trứng sáo trưng diện với bạn bè…
hoặc nếu có điều kiện thì đi cưa gái cũng tốt.
Từ sau
năm 1975, xã hội dần dần thay đổi về ăn mặc, có nhiều quần áo hơn, kiểu cách cũng
phong phú hơn. Miền Bắc vẫn chủ yếu hai màu xanh – trắng. Ấn tượng của thời này
của tôi là nhiều em gái mặc áo màu đỏ hoặc hồng tươi... bên trong cái áo sơ mi
trắng. Một cách điệu đà khoe khoang nhưng kín đáo.
Tôi tốt
nghiệp Đại học rồi vào bộ đội suốt hơn 30 năm mặc đồ lính. Các thời kỳ thay đổi
kiểu quần áo từ những thứ sau chiến tranh của Trung Quốc, Triều Tiên đến quân
phục K82 kiểu Liên Xô, v.v… Áo thì từ kiểu “áo
bay”, rồi áo thụng cho trong quần, rồi lại bu dông chít gấu… Cái thời: cấp tá -
ốt pho, cấp úy - sơ vi ốt cũng thấy sướng. Quần áo toàn sợi nilon nên nhẹ mát,
giặt tốn ít xà phòng mà nhanh khô... Sau một thời gian mới lòi ra nhiều cái dở:
mùa hè thì nóng bí, mùa đông thì không đủ ấm. Đồ không được là lượt, các góc
cạnh cứ xoăn tít. Hai ống quần nhàu nát trông như cái đèn xếp... Còn dưới chân
– thời kỳ đầu toàn đi dép: dép cao su, dép dọ màu nâu. Dép cao su thì phải loại
dép đúc của Trung Quốc, nhưng khan hiếm dần, rồi cũng chả mấy người đi nữa. Còn
dép dọ làm bằng nhựa nên nhẹ nhàng hơn và cũng đẹp hơn. Tuy vậy, dép dọ cũng chóng hỏng. Hết vá ngang, đắp dọc, cắt
đế dán lên quai, v.v... rồi cắt hết gót làm dép lê loẹt quẹt... Sau thì cứ vớ
được dép gì, xỏ dép ấy. Miền Bắc thì dép nhựa trắng Tiền Phong, miền Nam cứ dép
da các loại. Các thứ dép đi chơi hoặc ngồi văn phòng thì ổn chứ làm các công
việc khác thì coi chừng. Ai đã từng đi dép cao su qua những đoạn đường trơn,
lầy lội. Cái dép trơn nhãy, hễ trượt chân thì thôi rồi, cầm cái dép mà tưởng
bắt được con bạch tuộc. Dép nhựa mà bước ngoài sân cỏ, hay vào xưởng cơ khí...
không chừng ăn mảnh chai, đinh gỉ hoặc phoi tiện kim loại.
Một thời quân ngũ |
Rồi đến
thời của giày da. Thôi thì đủ loại: giày buộc dây, giày cao cổ, giày lười, giày
đen, giày nâu, giày trắng... Cơ quan tôi có mấy bác du học ở Tây về dận giày cô
sư ghin quanh năm. Cứ lộp cộp là biết ngay các bác ấy sắp có mặt. Thế mới tài.
Lúc đầu bắt buộc phải đi giày, nhiều ông nhiều bà cứ kêu ca. Họ nghĩ ra nhiều
cách phản ứng: đi giày nhưng không xỏ tất, dẫm bẹp gót làm giày lê... Nhưng rồi
đâu vào đấy, sau này đi giày quen, các ông các bà lại tự đi mua của Quân trang
những giày cấp tướng, giầy đóng bằng da mềm...
Quân phục
lúc công tác là một điều bắt buộc, lẽ đương nhiên phải nghiêm chỉnh. Ấy thế mà
ngoài đời, quần áo quân phục rất nhiều công năng. Khoác cái áo đại cán dự tiệc
nào cũng hợp, kể cả đám ma, đám cưới. Bộ quần áo lễ phục màu trắng có khuy mạ
vàng được dùng trong những nghi thức trang trọng trong công tác được các bác
trong “đội kèn” ở làng quê chọn làm đồng phục. Mỗi lần ai đó yêu cầu sử dụng lễ
phục, tôi cứ băn khoăn sao lại mặc bộ đồ “đưa ma”.
Với tôi
thì quân phục là quần áo công tác, một thứ trang phục “bảo hộ lao động” của
lính. Vậy nên, tôi không mất thời gian mua sắm, sửa chữa thay đổi gì, thậm chí
chả mất công là lượt, cứ cấp phát thế nào sử dụng thế ấy.
Rời quân
ngũ ngày hôm trước thì ngay ngày hôm sau tôi cho “giải tán” toàn bộ quần áo,
giầy da, mũ mão với hàng chục đôi bi tất, v.v… Thậm chí, cơ quan cho tôi may
một bộ quân trang kiểu mới nhưng tôi từ chối, tất nhiên sau đó cơ quan có trả
tiền bán bộ quần áo đó. Lúc trở về đời thường tôi rất ngại khi có ai đó yêu cầu
tôi mặc quân phục. Cơ quan tôi từng công tác trước đây có mời đi thăm lại các
đơn vị, tôi cũng ngại tham gia vì đôi lúc lại phải sắm vai trong các lễ nghi
như khi còn công tác.
Trở về
với đời thường, tôi thích cách ăn mặc sao cho giản tiện và nhẹ nhàng. Quần áo
chủ yếu là áo phông quần lửng, thêm vài cái sơ mi. Giày thể thao sắm vài đôi,
cả cao cổ, cả thấp cổ. Mùa hè làm đôi dép biti’s có quai hậu. Trên đầu, mua vài
cái mũ vải lưỡi trai tránh nắng chói, che bớt cái đầu tóc xơ xác của tuổi già.
Vậy thôi mà cũng đầy một ngăn tủ. Với những bộ quần áo như vậy, giúp cho tôi
vận động một cách thoải mái, phù hợp với những cuộc dạo chơi phóng khoáng và
phần nào thể hiện cái tâm hồn thanh thản của người đã làm tròn bổn phận với xã
hội, với đất nước.
Viết lần đầu: Tháng 9 năm 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét