Nhà phê bình nổi tiếng Sydney Harries đã
cùng một người bạn dừng chân mua báo ở một quầy báo. Người bạn mua xong tờ báo
lịch sự nói lời “Cám ơn” người chủ quầy báo nhưng người này vẫn mặt lạnh như
tiền, không đáp lại một tiếng nào.
Hai
người bạn tiếp tục đi và Sydney Harries nói: “Ông chủ báo ấy có thái độ kỳ lạ phải không anh?”
Người
bạn trả lời “Cứ mỗi buổi chiều là anh ta như vậy”
Sydney
Harries hỏi tiếp: “Như vậy, có phải là anh đã đối xử tử tế với ông ta?”
và người bạn trả lời: “Tại tôi không muốn để ông ta chi phối hành vi của tôi”.
Một
người biết nắm chìa khóa niềm vui của mình thì sẽ không đợi người khác làm
cho mình vui mà ngược lại còn đem niềm vui đến cho người khác. Trong tâm của
mỗi người đều có “chìa khóa của niềm vui”, nhưng chúng ta lại không biết giữ nó
mà đem giao cho người khác:
- Một
người phụ nữ hay than phiền trách móc: “Tôi rất buồn vì chồng tôi
thường vắng nhà!”, như thế bà ta đã đem chìa khóa niềm vui của mình đặt vào tay
người chồng,
- Một
người mẹ khác nói “Con trai tôi không biết nghe lời, làm cho tôi thường xuyên
nổi giận!”, như vậy bà đã trao chìa khóa vui của mình vào tay người con trai,
- Một
vị trung niên thở dài nói “Công ty không thăng chức cho tôi, làm tinh thần làm
việc của tôi giảm sút...!” như thế anh ta đem chìa khóa niềm vui của cuộc đời
mình nhét vào tay ông chủ.
- Bà
cụ kia than thở “Con dâu tôi không hiếu thuận, cuộc đời tôi sao mà khổ!”.
- Một
thanh niên trẻ từ một cửa hàng bước ra, kêu lên “Thái độ phục vụ của tiệm này thật
là đáng chê trách!”.
Vân
vân và vân vân...
Những
người này đều có một lối hành động giống nhau, đó là để người khác khống
chế tâm của mình. Lúc chúng ta cho phép người khác khống chế hay chi phối tinh
thần chúng ta, chúng ta có cảm giác như mình là người bị thiệt thòi nên không
có cách nào khác hơn là trách móc và căm giận kẻ khác và than thân trách phận.
“Tôi khổ như vậy là do anh/ chị/con... và anh/ chị/con... phải chịu trách nhiệm
về nổi khổ này”!
Lúc đó
chúng ta đem trách nhiệm trọng đại phó thác cho những người xung quanh đòi họ
làm cho chúng ta vui. Chúng ta dường như thừa nhận mình không có khả năng tự
làm chủ lấy mình, mà cứ muốn người khác lo cho mình. Người khác không muốn tiếp
cận những người như thế, vì chỉ nhìn cũng đã thấy ớn.
Người
nào biết nắm chìa khóa niềm vui của mình thì sẽ không đợi chờ người khác làm
cho mình vui mà ngược lại mình còn có thể đem niềm vui đến cho người khác.
Vì
tinh thần ổn định, người đó biết chịu trách nhiệm về chính mình không đổ lỗi
cho người khác, biết làm chủ cảm xúc, biết tạo và giữ niềm vui cho chính
mình. Như thế trong cuộc sống và công việc hàng ngày sẽ thảnh thơi vui vẻ không
bị áp lực từ ai khác.
Thế
chìa khóa niềm vui của bạn đâu rồi?
Đang
nằm trong tay người khác phải không?
Hãy
nhanh nhanh lấy lại đi bạn ơi!
Ngẫm nghĩ: Đúng, phần lớn nỗi ấm ức là do tự mình gây ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét