Có một cô gái trẻ chuyển nhà mới. Cô phát hiện
hàng xóm nhà mình là một phụ nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ.
Một ngày nọ, khu phố bị mất điện đột ngột. Cô gái trẻ phải
dùng nến để thắp sáng. Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Hoá ra là đứa bé con nhà
hàng xóm.
Nó hồi hộp hỏi: “Cô ơi cô, nhà cô có nến không ạ?”.
Cô gái trẻ nghĩ: “Nhà nó nghèo đến mức nến cũng không có mà
dùng ư? Cho nhà nó một lần, lần sau lại sang xin nữa cho mà xem!”
Thế là cô gái xẵng giọng: “Không có!”
Đúng lúc cô định đóng cửa lại, đứa trẻ nhà hàng xóm nghèo mỉm
cười nói: “Cháu biết ngay là nhà cô không có mà!”
Nói xong, nó chìa ra hai cây nến: “Mẹ cháu với cháu sợ cô
chỉ sống có một mình, không có nến nên bảo cháu mang nến sang cho cô dùng tạm”.
Trong cuộc sống của chúng ta cũng sẽ có những lúc như thế. Dù con người sống trong hoàn cảnh khó khăn hay giàu có, họ đều cần sự an ủi từ ai đó.
Đừng ích kỷ, hãy lắng nghe âm thanh cuộc sống. Cuộc sống của
ta sẽ không xấu, mà thậm chí nó còn đẹp hơn khi chúng ta cho đi.
Bởi...
cho đi chính là nhận lại !
Ngẫm nghĩ: Cái này cũng tùy, nhưng phải cho đúng
lúc, đúng chỗ.
Nếu câu truyện trên thay đổi nhân vật hàng xóm nhà mình là đàn ông" giàu, hoặc nghèo" và tất cả vẫn sảy ra như câu trên thì chắc cô gái đó sẽ cảm nhận ra sao ? Mong các bạn ngẫm nghĩ cùng tôi
Trả lờiXóaThành viên Hk16aCTM