Cuộc
sống gia đình, nhà nào cũng khó khăn thiếu thốn. Nhà giáo sư Văn Như Cương cũng
vậy. Vì thế, vợ chồng ông phải nuôi thêm con lợn để tăng chút thu nhập. Tính ra
tiền bán lợn ngang tiền lương của ông hồi đó (lương của phó tiến sĩ). Bởi vậy
mà giáo sư thường nói đùa với bạn bè rằng, nhà ông có 2 phó tiến sĩ.
Hồi
đó, giáo sư Cương chỉ thèm được ăn rau muống cho thỏa thích mà cũng không được.
Một lần, có người phụ nữ đi ngang qua nhà ông, hỏi mua chó. Chả là gia đình
giáo sư có nuôi một con chó cái vừa đẻ lứa đầu tiên được 6 con. Vốn không thích
chó, chỉ muốn có ai xin mà cho bớt đi nên ông đồng ý cho bà ta mấy con mà không
cần lấy tiền. Người phụ nữ mừng lắm, cảm ơn rối rít: “Tôi bán rau muống ở cửa
hàng mậu dịch Cầu Giấy. Thầy và cô cứ qua mà mua, tôi để phần cho, không phải
xếp hàng đâu”.
Từ đó,
hầu như ngày nào, nhà ông Cương cũng có rau muống để ăn.
Một
hôm có ông bạn đến chơi, cảnh báo giáo sư Cương: "Công an đang để ý cậu
đấy! Họ đang nghi vấn tại sao ngày nào cậu cũng mua rau muống về ăn? Lương cậu
bao nhiêu mà mua được rau muống ăn thường xuyên thế?"
"Nhưng
tớ mua rau muống ở cửa hàng mậu dịch chứ có mua chợ đen đâu. Bó rau muống giá
chỉ một hào mà!", GS giải thích với ông bạn.
Nói
vậy nhưng giáo sư cũng mất mấy ngày bồn chồn, thấp thỏm. May mà không có chuyện
gì xảy ra. Khi đó, ông tự nhủ "chắc ông bạn đùa mình?!"
Mình chợt nhớ tới thời ấy có cả câu: "Con lợn đạị úy" nghe mà xót xa cõi lòng!!! Chào TĐQT
Trả lờiXóaAi lúc đó chả vậy !Thằng Q đang ở Mỹ giờ đang thèm rau muống,quả cà đây Còn BĐT thèm gì khi đó và bây giờ viết vào H/K nhé
Trả lờiXóaH/v K16aCTM
Xin thưa rằng: nước Mĩ rộng lắm (nghĩa là nó gồm nhiều kinh, vĩ độ, ngoài ra còn giao thương với các nước khác để phục vụ các thượng đế - làm thị trường, người ta quen gọi là Ma ket tinh mà; quả cà, rau muống đều có đấy Hi Hi! Khiếp chưa: Các cụ có câu ở đây mà nói Sơn Tây, Hà Nội...
Trả lờiXóa