Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2019

Chuyện tình đầu



Blog: Đây là chuyện của một bạn lớp K16A kể lại. Tuy câu chuyện đã kết thúc hơn 40 năm, nhưng hậu quả để lại vô cùng to lớn. Chính vì thế, tôi chuyển thể thành chuyện của tôi. Mong tác giả thông cảm lượng thứ cho.
...
Đáng ra chuyện này tôi ôm kín trong lòng cho đến khi từ giã cõi đời. Nhưng như thế tôi sẽ còn day dứt mãi, nỗi day dứt đã bị dồn nén hơn 40 năm qua trong tâm hồn mơ mộng của tôi nếu như tôi không kể ra một câu chuyện: Tình yêu của tôi – Cuộc đời tôi.

Khi đó tôi đã 20 tuổi, nhưng tôi vẫn gọi đó là mối tình đầu, mặc dù có thể trước đó tôi đã quen rất nhiều bạn gái. Bởi vì cho đến nay, tôi vẫn đinh ninh rằng cho đến lúc đó tôi mới biết thế nào là tình yêu, yêu tha thiết và được yêu…

Bước vào Đại học Bách khoa, tôi vẫn còn mấy mối quan hệ với các bạn gái tuổi niên thiếu. Các bạn rất quý mến tôi, sẵn sàng cùng tôi bước sang “nâng cấp” mối quan hệ - ấy là tôi cứ chủ quan mà đánh giá như vậy. Số là tôi cũng cao ráo, từ mà sau này người ta gọi là “cao to đẹp giai”, gia cảnh cũng vào loại “cơ bản”, có của ăn của để. Ở nhà tôi thế là cao giá lắm, tha hồ mà lựa chọn các em gái đang ngước nhìn, ao ước… Những quan hệ ấy còn lẵng nhẵng theo tôi cho đến năm thứ hai. Nhiều khi tôi cứ tưởng là sẽ “yên bề gia thất” với một ai đó trong số bạn đã quen biết nếu như có một ngày…

Dạo ấy, chúng tôi đang sơ tán ở một làng quê ven dòng sông Cầu, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang. Ngoài việc học hành, chúng tôi còn phải tự lo cuộc sống, sinh hoạt ở một vùng quê nghèo, đầy gian khó. Thỉnh thoảng phải đi bộ, khênh vác những thứ như gạo, thực phẩm cho nhà bếp, tre để làm hầm trú ẩn, … Cuộc sống buồn chán, chúng tôi rất mong nhận được tin tức của người thân, gia đình.

Một hôm, cô bạn cùng lớp đi từ trên văn phòng Khoa về có mang theo một số thư từ. Không biết thế nào mà em lại tìm đến chỗ tôi ở và đưa lá thư của bố tôi gửi sau cùng. Vì thế chúng tôi có nhiều thời gian để hàn huyên dăm ba câu chuyện xã giao. Vốn tôi đã để ý từ đến em từ đầu năm thứ hai Đại học. Em là một cô gái có dáng người mảnh mai, khuôn mặt tròn, cái miệng xinh xắn, mái tóc gọn gàng và nhất là đôi mắt của một người thông minh trong sáng. Và từ buổi đầu gặp gỡ ấy tôi đã cảm thấy cuộc sống không thể thiếu em. Và rồi em cũng đáp lại tình cảm của tôi. Ngày nào tôi cũng đưa ánh mắt tìm kiếm em và mỗi lần thấy em, tôi cũng thấy ánh mắt của em đang nhìn lạitôi đọc được tình cảm của em.  

Thi xong học k hai, chúng tôi bắt đầu thực tập tại xưởng C8. Ngẫu nhiên thế nào tổ của em và tổ tôi lại được xếp cùng thực tập trong một nhóm. Tôi đứng máy tiện, còn em đứng máy phay. Cứ mỗi lần nhìn sang chỗ em là đã thấy ánh mắt của em cũng đang hướng về phía tôi. Tôi chỉ có thể nhờ đến một câu trong bài Đôi mắt của Lưu Trọng Lư để miêu tả tâm trạng này:

Mắt em là một dòng sông,

Thuyền anh bơi lội giữa dòng mắt em.

Tôi như chìm trong tình yêu em bằng ánh mắt mơ màng, nhắm mắt lại là đã thấy em, lúc nào cũng mơ thấy em, nhiều đêm thao thức nhớ em không ngủ được… Và thế rồi tình cảm của chúng tôi càng ngày càng sâu nặng, hễ ánh mắt của chúng tôi gặp nhau là không rời nhau. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều giữ gìn nên cả lớp không ai biết. Phần vì quy định ngặt nghèo của nhà trường thời đó, không cho sinh viên yêu nhau. Bài học của mối tình Cát Lâm - Hoàng Duyên còn sờ sờ ra đấy. Phần vì tình yêu quá lớn lao, quá lãng mạn… nên tôi cố nén lòng mà nâng niu, thận trọng giữ gìn, lo sợ những lời nói, cử chỉ của mình làm tổn thương đến em. 

Thế rồi trong một lần chúng tôi được phân công đưa từng chữ cái của một khẩu hiệu lớn lên nóc nhà C1 cùng với các anh công nhân. Đó là một ngày trời nắng nhẹ và dịu mát. Tôi và em được sắp xếp đứng dưới đưa từng chữ một qua chiếc cầu thang nhỏ hẹp rồi đặt trên chiếc bàn. Em đặt từng chữ lên bàn, tôi lại chuyển tiếp lên trên cho một anh công nhân. Khi em vừa mới đặt bàn tay nhỏ bé dính chút sơn đỏ lên bàn, tôi nhanh chóng đặt tiếp bàn tay của mình chồng nên tay em. Em cứ để nguyên như thế… Tôi cảm thấy có luồng điện và hơi ấm của chúng tôi truyền sang nhau. Đặt tay như thế mãi cho đến khi tôi là người nhấc tay ra trước…

Tôi đang sung sướng với hạnh phúc bất ngờ nhất trong đời. Ngoài thời gian học tập và xuống xưởng thực tập, lúc nào tôi cũng mơ ước, dự định tương lai của chúng tôi. Thời gian thực tập nhanh chóng trôi qua. Cho đến một hôm, tôi đang đứng máy, em bên cạnh bất ngờ hỏi:

- Sao dạo này anh gày thế?

- Nhớ em quá, nhiều đêm không ngủ được.

- Có mà nhớ H thì có!

- Không phải đâu! Tôi nói thật đấy em ạ.

Sau đó, tôi cứng lưỡi chẳng nói được câu nào. Thì ra là mấy lần bạn H – một bạn nữ trong lớp – có tìm tôi để hỏi về cách mài góc nâng của dao tiện. Mặc dù tôi cố gắng giải thích nhưng có thể diễn đạt của tôi quá kém nên bạn Hý lại tìm đến và chúng tôi có nói chuyện với nhau vài lần nữa về chuyện này, nhưng chỉ là trong giờ thực tập. Có thể em cũng chứng kiến tất cả. Nhưng giải thích với em thế nào đây?

Hai đứa đứng lặng bên nhau mà chẳng ai nói thêm được câu gì nữa. Sau này nghĩ lại tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó tôi chẳng nói cho em rõ mọi chuyện, tôi chẳng làm được gì thêm để đưa tình yêu cháy bỏng của tôi thành hiện thực. Tôi chỉ biết im lặng và chờ đợi.

Vài ngày sau sự kiện này, tôi quyết định dũng cảm gặp em để nói rõ mọi chuyện. Tối thứ Hai, ngày 02 tháng Sáu năm 1975, tôi tìm đến nhà em. Bước đến gần cửa nhà em, tôi sững người khi thấy em đang ngồi cạnh một người bạn trai. Anh ta vừa đánh đàn ghi ta, miệng hát bài gì ca gì đó. Còn em thì chăm chú, ngước đôi mắt đẹp nhìn vào mắt anh ta… Tôi kịp trấn tĩnh dừng lại, suy nghĩ mông lung. Cuối cùng tôi quay lưng đi ra, trong lòng đau đớn vô cùng. Tôi nghĩ mình phải quay lại nói với em những điều đã chuẩn bị mấy hôm nay để em hiểu tình yêu của tôi. Nhưng lại hèn nhát muốn bỏ chạy càng nhanh càng tốt để em không nhìn thấy tôi…

Tôi đi bộ về Đại Cồ Việt dọc theo phố Bà Triệu, hàng đoàn xe đạp tấp nập trên đường. Hè phố Bà Triệu rộng rãi như vậy mà tôi cứ đi ở dưới lòng đường. Có lẽ tôi chả còn biết mọi thứ xung quanh vì quá dằn vặt. Tôi tự so mình với tâm trạng của Pavel Kochagin trong tiểu thuyết Thép đã tôi thế đấy của nhà văn xô viết Nikolai Alexêvich Ostrovsky khi chứng kiến cảnh Rita Ustynovich trong tay người đàn ông mà đã cho là Rita phản bội… Pavel cũng bỏ về. Mãi sau này Pavel mới biết người đàn ông đó là anh trai của Rita. Vừa đau khổ vừa hy vọng nếu cảnh ngộ của tôi như của Pavel…

Sự thực đã không phải như vậy. Sau lần nói chuyện ấy, chúng tôi không còn nói chuyện gì với nhau, thậm chí em còn lẩn tránh tôi, kể cả ánh mắt.

Một hôm tôi được cho một vé vào xem văn nghệ nhân ngày Quốc khánh 2/9 năm 1975. Tôi nhìn thấy em cũng đi xem, bên em vẫn là chàng thanh niên đàn ghi ta hôm trước. Chỉ cách nhau hai hàng ghế mà tưởng như xa vạn dặm, không thể đến với nhau được nữa. Tôi không biết những gì diễn ra trên sân khấu hôm ấy, chỉ biết là ngồi một lúc, tôi bỏ về đi lang thang khắp phố phường, lòng trống rỗng.

Đến đợt chuẩn bị đi bắn đạn thật, kết thúc khóa học quân sự ở Lim, Bắc Giang, tôi tình cờ gặp bạn T, cũng là một bạn nữ cùng lớp. Bạn mời tôi về nhà chơi. Khi T vừa đưa cốc nước chanh mời tôi uống thì em hiện ra trước cửa. Tôi nhận ra ngay ánh mắt ngỡ ngàng của em khi chứng kiến cảnh chúng tôi ngồi cạnh nhau. Em vội vàng chào chúng tôi và quay ra ngay.  
Thực tình đến lúc đó tôi vẫn yêu em, vẫn ôm mộng được em yêu như những ngày đầu gặp gỡ. Đó là cái tự nhiên của tuổi thanh niên còn trong trắng là vậy: có quyền nhìn ngắm, mơ mộng tới nhiều người, cố nhiên em vẫn là một trong hai người con gái tôi yêu, tuy tôi chưa từng ngỏ lời: “Anh yêu em” và em cũng chưa hứa hẹn điều gì. Tôi chỉ trách mình quá hèn nhát, không bảo vệ được tình yêu của hai đứa. Mặt khác, lại quá sĩ diện, đôi khi mặc cảm tự ty, vụng về trong cách cư xử… mà mất em. 
Nhưng em mãi mãi là mối tình đầu sâu đậm nhất, không thể phai nhòa trong tâm trí của tôi. Và tôi vẫn giữ gìn kỷ niệm yêu đương êm đẹp ấy cho đến bây giờ.

14 nhận xét:

  1. (Tôi vẫn giữ kỷ niệm yêu đương êm đẹp ấy cho đến tận bây giờ) .Tất cả các mối tình đầu dù ngọt ngào hay cay đắng thì người trong cuộc luôn giữ trong mình kỷ niệm đẹp vì khi ta đã dính vào lưới tình mấy ai không trải qua lúc cay đắng ,lúc ngọt ngào.Không biết Q đã thành nhà văn từ khi nào?Mình cứ tưởng bở chỉ muốn biết tình đầu của Q ra sao ?Cứ toàn nghe mấy thằng ngoại trú như C,T,Đ..kể sao mà như ..giai thoại ấy .Bạn và thằng HT có biết danh là tẩm nên nhiều lúc bọn nó hay thêu dệt quá không biết có đúng không ?Nào là yêu từ hôi phổ thông cơ và người yêu viết lá thư đầu bằng bút chì ,nào đem gà đi cưa mới lạ chứ lại còn sỹ diện để tý nữa thì mất xe?nào là dại gái đến độ tốn kém quá mà chẳng cưa được ?Đọc cuộc đời tôi của BĐT mới thú vì tính chân thật còn chuyện tình dầu không biết của ai?các nhân vật H,T,Hý...sự kiện liệu có hư cấu không ?Mà đã có gì đâu mà Q phải sợ hậu quả?Chào tác giả
    Bạn ĐHBK

    Trả lờiXóa
  2. Chào bạn Quang .Tôi không ngờ đến bây giờ mà bạn còn sợ mấy thằng già nó..ghen .Bạn là người nói không đi đôi với làm vừa tung ra phóng sự tuổi già sung sướng cóc sợ đứá nào muốn làm gì cũng được vậy mà sau đến 40 năm TASS.. chưa được quyền công bố ?Vậy nên tôi khâm phục BDT dám nói lên sự thật của lòng mình dù khi đó trong cuộc sống ,tình yêu có động chạm đến nhiều người .Tôi vẫn giữ mãi kỷ niệm đẹp thời ở Yên Thế và nhất là với các bạn nữ (những bông hoa rừng)Với T một bạn gái đa tài ,học giỏi ,chơi bóng chuyền hay chỉ tiếc là có người yêu sớm mà tay này giữ kỹ lắm nên bọn cùng lớp có lẽ vì tự ti không dám.. cưa .LMinh,Dung,chính các bạn nữ Hà thành lên rừng sống cuộc sống bộ đội( sao lúc đó tôi thấy cuộc sốngvà các bạn đẹp thế ) và tại nơi đây lưu lại mối tình đẹp của bạn Phương với anh Hảo(đại úy).Hai bạn này khi đó dấu tốt không bị lộ và giờ đang hạnh phúc mặc cho đầu đã bạc và răng đang lung lay.Nhớ bạn Chính thương tình chia dôi hơn một tý thức ăn cho mấy đứa hay bị nhắc nhở .Nhớ những lần ra suối ăn mít ,ném chết gà dân nấu cháo ăn ,nhớ lần vào sâu trong rừng săn bắn tý bị lạc ,nhớ khi lau súng ,dựng trại ,đốn cây ..và cả lần làm reo (tuyệt thực)may mà được anh NHi chấn chỉnh kịp thời mới lên người chứ không thì..
    ÔI thời hoa đỏ sao mà đẹp thế .Vậy mà Q sợ hậu quả sao ?Cũng phải thôi khi đó Q đang bị phốt nên phấn đấu và kết thúc đợt ở Yên thế được giấy khen cấp khu đó .
    Hội K16 CTM

    Trả lờiXóa
  3. Quang ơi bạn không nói là đúng đấy,nhưng phải nói ông nào má yêu con gái BK là can đản đây ,chắc hư cấu nhiều.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chính biết là chuyện hư cấu nhiều à? Chắc là Chính biết rõ câu chuyện này khi đang học ở Bách khoa nhỉ...

      Xóa
  4. Sợ là sợ thế nào? Tán láo vậy cho mấy thằng tóc hoa dâm ấy cười thầm thôi, chứ tớ chả sợ bố con thằng nào. Vì chúng nó có muốn thì bây giờ cũng chỉ... nuốt nước bọt vào trong thôi. Quá lắm, thằng nào hung hăng thì cũng chỉ dám biểu tình, hô khẩu hiệu... trên gường mà thôi.

    Trả lờiXóa
  5. Bạn Chính nói quá hay "Ai yêu con gái Bách khoa là can đảm đây".Còn thằng Q nói là không sợ bố con thằng nào vậy mà làm thì trái ngược hẳn .Lập luận kiểu bọn nó có muốn thì chỉ ...nuốt nước bọt vào trong và hung hăng ở trên giường, quán bia thôi.Thằng này mang tiếng tẩm hóa ra nó khôn ra phết .Ra trường nó vớ ngay một hoa khôi ngành sư phạm và đám cưới nó chọn toàn bạn đẹp trai,giàu có (có comle) mặc đi phù rể quên hết mấy thằng bạnđồng cam cộng khổ cùng nó?Mình rất phục các bạn nữ Bách khoa toàn cưa được các anh trẻ tuổi ,tài cao và đến bây giờ không có bạn nào ..không có chồng,có con thậm chícòn quá tiêu chuẩn cho phép.Giờ đến thời VLC chứ đừng nên quá quan tâm đến mấy ông chồng,bà vợ cùng con cái bởi càng quan tâm là càng hỏng việc thôi?Nên chia sẻ cùng bạn bè bằng nhiều cách nhất là phải ..họp,gặp nhau
    ĐHBK

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi cũng phục các bạn nam ở lớp... Đến bây giờ không bạn nào là không có... vợ, có con thậm chí còn toàn vợ đẹp, con khôn nữa...

      Xóa
  6. Chào thi đua Quyết thắng!

    Trả lờiXóa
  7. Ông CTĐQT,dạo này sáng đi bộ,hay mua quà sáng cho vợ đấy ,dạo này ngoan nhỉ,chắc phạm lỗi gì nên phải nịnh vợ phải không?Xin lỗi nhé vì hôm đấy vội nên không nhìn thấy chú em
    M Chính

    Trả lờiXóa
  8. Láo quá! Em là em thế nào? Hơn tuổi chồng lên gặp ai cũng bắt nạt à! Về nhà mà bắt nạt chồng nhé, đây coóc sợ đâu! Hi Hi... Chào TĐQT!

    Trả lờiXóa
  9. Chào TĐQT .Khi nào thì xuất bản mối tình giữa,hay cuối đấy chú em,để các chị còn ,biết chứ?Hỏi thăm bà Thành nhé,Viết nhanh lên không thì sắp lại bế cháu rồi đấy?
    M.Chính

    Trả lờiXóa
  10. các ông các bà cứ cãi nhau hoài vậy coi chừng cuối cùng lại tòi ra là có tình ý với nhau là toi đấy!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Toi là toi thế nào? Chỉ có tuyệt vời, trên cả tuyệt vời thôi, bạn ạ. Các cụ U70 cả rồi, tình ý với nhau chỉ có tốt hơn thôi. Ai rỗi hơi mà ghen với các cụ, nhẩy?

      Xóa